Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài viết về cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài viết về cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Hội Ngộ

Posted by vanhan On 11:31

Cái thuở nghìn năm lưu luyến ấy!!!

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

10 đặc điểm của người Việt

Posted by vanhan On 12:22



Tổng thống của một nước cựu thù cũng phải công khai thừa nhận: "Việt Nam là một nước có lịch sử lâu đời, bền vững. Dân tộc Việt Nam chứng tỏ cho tất cả thế giới biết là người Việt Nam có toàn quyền tự quyết, định đoạt được tương lai của họ". Ðể tiếp tục truyền thống đó thanh niên nhận rõ mình hơn và cần khắc phục những hạn chế nhỏ mà không nhỏ trên con đường hội nhập.

Người nước ngoài nhìn ta:

1. Cần cù lao động song dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng.

2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động.

3. Khéo léo, song không duy trì đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).

4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.

5. Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh, song ít khi học "đến đầu đến đuôi" nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản. Ngoài ra, học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam (nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm, ít vì chí khí, đam mê)

6. Xởi lởi, chiều khách, song không bền.

7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời).

8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn. Còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất ít xuất hiện.

9. Yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu chiến, hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, đánh mất đại cục.

10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (Cùng một việc, một người làm thì tốt, ba người làm thì kém, bảy người làm thì hỏng)


--------------------------------------------------------------------------------


Ta tự nhìn ta

1. "Giờ cao su": Nhìn chung, ý thức giờ giấc của người Việt Nam rất kém. Nhiều bạn đi du học ở các nước phát triển lúc đầu rất hay bị bỡ ngỡ. Họ dễ bị trễ tàu, lỗi hẹn nhưng dần dần họ cũng khắc phục được. Ðến khi về nước họ lại khó chịu với "giờ cao su" của chúng ta.

2. Thiếu tự tin và óc phê phán: Ðây cũng là nhược điểm của văn hoá phương Ðông có lối sống khép kín. Nhiều bạn sinh viên năm thứ ba, thứ tư Ðại học mà vẫn ngại phát biểu ý kiến hoặc trình bày vấn đề trước đám đông vì thiếu tự tin, thiếu thói quen suy nghĩ, đi học chỉ biết "chép chính tả". Kiểu giáo dục thụ động luôn tỉ lệ thuận với sức ì của tư duy và tỉ lệ nghịch với óc phê phán (critical thinking) của thanh niên.

3. Bệnh hình thức: Có bạn trong cơ quan hay công ty mình làm việc đang chẳng đâu vào đâu thì lại đi học master. Có bạn tốt nghiệp rồi mà chưa tìm được việc làm cũng đi học master. Tư duy nặng về "điểm chác", bằng cấp rất phổ biến. Không xác định tư tưởng học để làm việc mà học để lấy bằng. Người Mỹ có quan điểm: to learn is to change. Còn chúng ta ra sức theo học rất nhiều lớp học nhưng rốt cuộc cách làm việc không thay đổi gì cả, điều khác là chúng ta có thêm mấy cái bằng bổ sung vào hồ sơ cá nhân.

4. Không tiết kiệm: hay tâm lí thích tiêu xài phung phí. Ðây là virus đang rất phổ biến và rất dễ lây lan trong giới trẻ. Họ quan tâm đặc biệt đến quảng cáo, thích xem các loại tem nhãn quần áo, nhận xét, đánh giá người khác qua tài sản, thấy thèm muốn, thán phục nếu ai đó có nhiều quần áo, xe, điện thoại, nhà..."xịn" hoặc tiêu xài sang hơn mình. Chúng ta đang tiêu dùng nhiều hơn chúng ta kiếm được.

5. Thiếu trách nhiệm cá nhân, thừa trách nhiệm tập thể: Nói chung trong những người bình thường, chúng ta thường hay đùn đẩy trách nhiệm, bất kỳ việc gì chuyển được sang cho người khác cũng đều thấy nhẹ cả người. Khi xảy ra sai phạm đó sẽ là lỗi chung của cả tập thể chứ không của riêng cá nhân nào.

6. Thể lực kém: xuất phát từ nhiều nguyên nhân như chế độ dinh dưỡng, chương trình học quá tải, học lệch, tâm lí lười vận động... Và hậu quả là khi làm việc với các đồng nghiệp nước ngoài, mặc dù rất cố gắng nhưng người Việt trẻ vẫn rất hay bị hụt hơi và cảm thấy khó có thể theo được cường độ làm việc của họ.

7. Thiếu thực tế: Ông Kim Woo Choong - Chủ tịch Công ty Deawoo viết: "tuổi trẻ không có ước mơ thì không phải là tuổi trẻ... lịch sử thuộc về những người biết ước mơ". Nhưng đó là những ước mơ hoàn toàn có thể trở thành hiện thực. Chúng ta thường hay suy nghĩ viển vông, thiếu suy nghĩ thực tế và chưa có suy nghĩ học là để làm việc.

8. Tinh thần hợp tác làm việc theo team work còn hạn chế. Thế kỷ 21 là thế kỷ làm việc theo nhóm vì tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội ngay cả văn học và nghệ thuật, một cá nhân cũng không thể đảm đương được.

9. Tác phong công nghiệp: Ðây là điểm rất quan trọng, có thể bao hàm một vài điểm đã nêu trước. Một nhà xã hội học Mỹ nói về nguồn gốc của cách làm việc tiểu nông như sau: "Anh nông dân sau khi gieo lúa xong có thể nhậu lai rai, ngủ dài dài và chờ đến thời điểm nhổ cỏ, bón phân mới làm tiếp. Mà việc này có làm muộn vài ngày cũng chẳng sao, không ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới. Nhưng một người công nhân đứng máy luôn luôn phải đúng giờ, có thao tác chính xác tuyệt đối và tinh thần kỷ luật cao. Một sơ suất nhỏ cũng có thể gây tác hại đến cả dây chuyền."

Nói đến đây không phải để chúng ta phê bình hay chê trách, nhưng ước mong nó sẽ giúp chúng ta thức tỉnh trước những nhận định khách quan đó. Chúng ta không ù lì trong dĩ vãng nhưng là sẳn sàng thay đổi để đón chờ một tương lai tốt đẹp hơn.

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

CUỒNG CA - Một bài viết hay nên đọc

Posted by vanhan On 19:55

Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và
nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18-25 tuổi,
lúc mà bạn có cả sức khoẻ lẫn sự dẻo dai; cả hưng phấn lấn thất vọng;
cả niềm tin sắt đã lẫn sự ngoan cố mù quáng; cả sự hiểu biết bằng bản
năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy
những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững
chắc. Lúc ấy là lúc có cả một tiềm năng – cái năng lực tiềm ẩn trong
từng cử động, từng quyết định nhỏ, cái khả năng có thể nhảy rất dài,
vượt rất xa, thay đổi cả thế giới; hoặc là cái nguy cơ trượt xa khôn
cùng xuống vực sâu của tăm tối, kiệt quệ, u uất và rệu rã.
Tuổi trẻ – tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm
chữa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn toả
sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi. Lúc đó là lúc phép
thử còn màu nhiềm, con tốt đỏ trong tay có thể còn phong Hậu; bạn có
thời gian làm hậu thuẫn và chân trời vẫn còn gợi nhiều thôi thúc. Còn
khi bạn đã lớn tuổi hơn, những xây xước đằng trước sẽ làm cho bạn ngần
ngại, nếu bạn bị dúi xuống bùn thì rất có thể bạn sẽ tặc lưỡi nằm đó
một mình, hoặc sẽ cố gắng vùng vẫy sao cho người khác cũng vấy bẩn lem
luốc giống với bạn.
Tuổi trẻ có một thứ vốn ngầm rất đáng quý mà không phải ai cũng biết:
sự cô đơn. Trái tim là một giống loài dễ hư hỏng. Nếu nó được no đủ,
nó sẽ đổ đốn ngay lập tức. Hạnh phúc làm cho con người ta mềm yếu,
người ta vui tươi với mọi thứ, người ta quên mất việc phải làm, người
ta còn bắt đầu tặc lưỡi nhiều hơn với những thói quen xấu. Tình yêu là
một giống dây leo khó chiều. Nó cần được thử thách và bị tấn công. Nếu
bạn mớm cơm cho nó hàng ngày, chăm sóc nó quá no đủ, nó sẽ chết yểu.
Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực. Nhưng sự cô đơn này không đơn
thuần là “một mình” theo nghĩa đen của đúng từ này. Cô đơn là một
trang thái tổng hoà rất đặc trưng của tuổi trẻ. Cô đơn vì thấy mình
quá bé nhỏ, và ngộp thở trước sự rộng lớn của vũ trụ, của hàng hà tinh
tú trên đầu mỗi đêm hè ta ngẩng lên. Cô đơn vì thấy mình bất lực trước
một sinh vật ngang bằng mình, tồn tại cạnh mình, cần cho mình mà mình
không sao sở hữu nổi nó. Cô đơn vì thấy có quá nhiều tiếng gọi mà
không biết sẽ đi đâu. Cô đơn vị sự giằng xé giữa những ước mơ thời bé
và những thực tế vừa mới đến. Cô đơn vì vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh và
khoái trá đi lại tung tăng, ngạo ngược trong thế giới riêng của mình,
chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một hai vị khách, rồi lại mời họ ra
ngoài để ta đóng cửa lại.
“Hạnh phúc làm con người mềm yếu và quên mất việc phải làm”. Rất nhiều
người đã nói thế. Rất nhiều người đã được dạy cần cảnh giác với hạnh
phúc. Nhưng “việc phải làm” ấy là để làm gì, nếu không phải để mang
lại hạnh phúc? Và mục đích cuối cùng của mọi việc là gì nếu không phải
hạnh phúc?
Vì thế có lẽ chăng nên nuôi dưỡng trái tim như nuôi con mèo dùng vào
việc bắt chuột: để mặc nó đói, nó sẽ phải tìm đường săn mồi. Con mèo
đói đến lúc săn được mồi đã quá hao sức vào việc săn, đã quá đói, nên
nuốt vội con chuột mà quên mất hưởng thụ thành quả. Và con chuột (hạnh
phúc) chui tuột vào dạ dày mà chẳng để lại dư vị gì.
Trái tim là một con mèo, đừng thử thách hay tấn công nó nhiều quá. Nó
sẽ tự tìm được một khoảnh sân để duỗi dài sưởi nắng.
Trong cái sân nắng ây, có lẽ cô đơn không phải là người bạn tốt.
Cô đơn – tên của nó hàm chứa sợ hãi. Bởi dù theo nghĩa nào đi chăng
nữa, cô đơn có nghĩa là khoanh riêng mọt vùng đất cho mình, đặt tên
cho nó là “tôi”, rồi xây lên một thành trì bao bọc. Mà đã xây thành,
có nghĩa là đứng trước nỗi sợ xâm lăng.
Cô đơn – tên của nó hàm chứa khổ đau. Bởi để giữ thành, thì phải chiến
đấu. Nếu không giữ được đó là khổ đau. Nếu giữ được, thì một mình
trong cái chiến thắng hoang tàn đó, chiến thắng trở nên 3 lần vô
nghĩa.
Cô đơn – tên của nó hàm chứa mất mát. Khi đã xây nên một thành trì
khoanh thế giới của mình lại, có nghĩa là đã đánh mất thế giới bên
ngoài kia.
Mặc dù vậy, cô đơn dường nhu là một trạng thái mặc định cho mọi người.
Tuy nhiên, cũng như một đưa trẻ chỉ lớn nếu cai sữa để ăn cơm, một
người trẻ phải chối bỏ và thoát khỏi sự cô đơn để lớn lên.
Nhưng trước khi chối bỏ, người đó phải ý thức được nó. Ngày xưa có một
câu chuyện về người cha trong ngày sinh nhật của đứa con 3 tuổi. Đứa
con khư khư giữ những quà tặng, không cho các bạn chơi cùng. Người cha
quyết định dạy con mình biết chia sẻ bằng cách giật đồ chơi khỏi tay
đưa con cho những đứa khác. Có một điều mà người cha đó quên: trước
khi học cách chia sẻ, đứa bé phải học cách sở hữu. Người ta không thể
cho đi cái gì người ta không có. Cũng vậy, người ta không thể thoát
khỏi bức tường mà người ta không nhìn thấy.
Thời gian để tự ý thức đó có thể là rất lâu. Để kiêu hãnh về
thế-giới-riêng-tư không thể lặp lại của mình. Để thù địch với tất cả
những gì không phải là nó. Để chiến đấu bảo vệ nó. Để thấy nó là chật
hẹp và quyết tâm thoát khỏi.
Thoát khỏi không có nghĩa là đánh mất, không có nghĩa là để cho thế
giới của mình bị xâm lăng bời thế giới ngoại lai. Thoát khỏi có nghĩa
là cho đi, là đem cái thế giới riêng tư ấy chia sẻ và hợp nhất với
những thế giới khác thành một thế giới rộng lớn hơn. Thoát khỏi, có
nghĩa là học cách sống với các sinh vật ngang bằng mình, tồn tại với
mình, cần cho mình mà không đòi hỏi phải sở hữu. Những giấc mơ, khi
đó, không mất đi. Chúng chỉ ít viển vông hơn. Khi đó người ta không
còn mơ tung cánh giang hồ.
Cô đơn có thể do khách quan hoặc chủ quan, nếu do khách quan thì đó
quả thật là sự sợ hãi, khổ đau và mất mát. Nêu như cô đơn do tự ta tìm
đến, nó sẽ không còn là sự sợ hãi khổ đau hay mất mát nữa. Nó sẽ là
nơi mà thực sự cảm thấy an toàn, một nơi yên tĩnh vô cùng, nơi mà ta
có thể bình tâm đánh giá mọi việc trên thế gian này, nơi mà ta có thể
nhận thức được cái hay, cái dở …, và cũng có thể là nơi để tâm hồn
ta chìm vào quên lãng. Và chính nhũng thời điểm như vậy, chúng ta sẽ
cảm thấy lớn hơn rất nhiều, sẽ thay đổi cách nhìn của chúng ta về thế
giới xung quanh, và sẽ trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.
– Sưu tầm –